Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Xu hướng Một lần thôi.

- Vâng, cảm ơn anh – cô nhi nhí, di mũi giày trên đất và chờ anh nói tạm biệt

Một lần thôi

Nếu anh bận, nếu anh không muốn, nếu có lý do nào đó… Cô nghĩ lần sau sẽ xin số điện thoại của anh.

- Anh biết rồi, để anh bảo lại Cốm. Anh thấy cô nhìn về phía bên kia, là nhà cô, thờ dài nhè nhẹ. Anh không ở nhà và cô ấy mời cô vào nhà đợi, vẻ tự nhiên hết sức. Cô thấy nực cười.

Hạnh phúc là chỉ cần cương trực và tin, một lần thôi. Thỉnh thoảng anh đi ra, rót nước hay đem chút đồ ăn vặt ra cho hai chị em. Cô gái có dáng vẻ vội vã. Delete những hành động buồn chánAnh với chiếc áo khoác, liếc nhìn đồng hồ chỉ 20h.

Gần cô đến nghe thấy mùi dầu gội ngọt thoảng trên mái tóc đen mềm, đôi mắt sáng, cánh tay chìa ra ngoài chiếc áo chemise gầy gò, cảm giác thỏa mãn hơn nhiều khi chỉ thấy bóng cô thập thò.

Ra về, cô nghĩ về chuyện sau này có thể gặp anh đều đặn, còn có thể nói chuyện cùng anh liền cảm thấy tâm sự tốt đẹp. Anh thấy trong ánh mắt của cô chút cô đơn nhưng gan góc và mạnh mẽ. Cô sẽ rủ hai cậu cháu đi đâu đó bù lại những lần cô từ khước hai người vì không muốn Su ở nhà một mình.

Thằng bé quay lại làm dấu chiến thằng với anh rồi quay đi theo cô như sợ cô đổi ý. Nụ cười nửa miệng, đôi mắt hơi nheo, gương mặt như làm nũng như hờn giận, bừng sáng vẻ xinh đẹp khó rời mắt.

Cô nghĩ mình phải nói nhiều hơn từ vâng nhưng cô chỉ nhìn lên cao,- Dương tìm anh à?Vâng, em định dẹp bỏ những mặc cảm, kéo gần và bắt đầu điều gì đó tốt đẹp. Anh chỉ không ngờ sẽ thấy cô ở trước cửa nhà mình, dáng mảnh dẻ trong chiếc chemise thân thuộc, anh ngỡ ngàng rồi vui mừng vô cớ mà không nhận ra cô cũng có sự kinh ngạc na ná. Em nghĩ. Cô sẽ bảo vệ nó, không còn quay lưng, không có bỏ rơi.

Mùa lễ hội không phải là điều mà những người cô đơn hứng, cô nghĩ và muốn chối từ. Căn hộ quá gọn gàng, không có vẻ có bàn tay đàn bà, cô nghĩ khi quan sát một vòng.

Mình là Hà, bạn của Nhật…Giọng nói cô gái như đánh thức cô. Phát hiện làm anh sợ hãi. Đôi khi cô chia sẻ về cuộc sống với nhiều băn khoăn và lựa chọn. Nhưng thằng bé trả khổ thân rằng hôm đó bố mẹ nó không ở thành thị. Tối hôm đó anh không có thời cơ trò chuyện riêng với cô lần nữa, cô có vẻ lảng tránh. Anh là một bí mật, một niềm vui nhỏ và động lực có phần vô cớ, cô đã nghĩ vậy khi nhìn sang căn hộ đối diện qua ban công của anh.

Cô không muốn về nhà lúc này, sẽ rất đơn chiếc. Đến khi ý thức được ánh mắt cô nhìn mình thắc mắc, anh mới biết mình nhìn cô quá lâu. Đôi khi cô san sẻ về cuộc sống với nhiều băn khoăn và chọn lọc. Lúc nghỉ giải lao, cô xin phép anh ra ban công. Hơn một lần anh muốn nhấc máy gọi cô, nghe tiếng cô.

Cô cố lờ đi tiếng vỡ nhẹ ở đâu đó. - Bạn ngồi đi. Nếu có điều gì đang manh nha, cô có thể làm cho nó thật hơn? bữa nay là ngày nghỉ của anh và cả Cốm.

Mùa đông cuối cho một cuộc tình - hoá ra ông vẫn còn chú ý tới con – cô nháy mắt với ông Trời thầm thì. Vậy là đã nửa năm cô mơ mộng về một ngôi nhà của riêng mình và Su, có anh làm hàng xóm, những điều tưởng không thực.

Chỗ cô dạy kèm lại là nhà anh, và học sinh của cô chắc là con trai anh. Cô gái mất vẻ đề phòng khi biết cô dạy kèm cho Cốm. Cô nghe tiếng thì thầm đâu đó trong đầu nhưng những lời trôi qua miệng lại không phải.

Cô nhìn anh nhíu mày rồi thở dài giơ tay dính líu thằng nhóc:- Đợi chị cho Su lên nhà đã, nó sợ người lạ. Bạn như thế nào thì có thể mặc áo anh, tự nhiên đến vậy trong nhà anh? Còn cô, cô là ai, cô đang làm gì ở đây?- À vâng, bữa nay tôi có việc, định cho Cốm nghỉ… Nhờ Hà nhắn giùm tôi nhé, tôi có việc…Cô nói nhanh rồi quay ra cửa, bước chân như chạy trốn.

- Xin lỗi, tôi tìm anh Nhật. Bỗng cô rơi vào một vòng tay ấm, tiếng anh thầm thì bên tai:- Anh thích người khác cơ, không phải Hà. Nó không chịu nằm yên nếu quá lâu không thấy chủ. Nhưng nếu hơi ấm này là không thật thì điều gì sẽ là thật. Chiếc caro đỏ anh còn nhớ lần nữa hiện diện ở căn hộ đối diện qua ban công.

Lúc nào đó cô không vội, anh sẽ bắt chuyện làm quen, anh nghĩ. Chỉ không hiểu điều gì khiến cô ấy nhút nhát trong chuyện tình cảm đến vậy.

Anh phát hiện, cảm giác đợi ai đó cũng rất tốt. Ừ, thì cùng hai người một lần nữa, nào phải chưa từng. Anh và em lại đi chung đêm Giáng sinh, lại không có Cốm. Anh đi làm về sớm, sắp xếp một tí thì mở cửa đón cô. Mỗi lần trở về, cô có cảm giác có ánh mắt kiêu ngạo từ tòa nhà cao ngất kia, hếch mặt nhìn sang khu nhà ọp ẹp cô đang ở.

Thốt nhiên cô có cảm giác mình bị lạc. Cô nghe trái tim mình mềm nhũn, mũi cay, chẳng vì điều gì.

- Vì sao không được? – anh quay lại nhìn cô như chờ cô hỏi câu này rất lâu, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô chấp nệ. Anh thấy trong ánh mắt của cô chút cô đơn nhưng can đảm và mạnh mẽ. Anh thích cô gái mặc chemise rộng, có đôi mắt màu mật, có giọng cười trong đánh thức niềm vui của người khác. Cô ấy nhướn mày nhìn cô và chờ cô mở lời. Cô biết nó chỉ mè nheo cô vậy nhưng vẫn không thể nói không.

- Tốt cho ai cơ?- Cho em, có nhẽ vậy. Thỉnh thoảng anh và cô chuyện trò vu vơ về một vài thứ.

Thở nhẹ, cô cười hơi gượng và bước nhanh. - Đó là lý do bấy lâu tránh anh à? Hà nói với em, cô ấy là bạn gái anh? – giọng anh có chút cùng bất đắc dĩ, chút nhẫn nại cùng chiều chuộng. Vì sao phải đổi giờ học? Anh hỏi Cốm nhưng nó lắc đầu, chị bảo chị bận. Anh sẽ không đang nói đùa chứ. - Vậy thì làm bạn gái anh đi, nếu chúng ta là nhân tình thì có thể chứ? – giọng anh dịu dàng.

Dù sao cũng cần nuôi sống bản thân và chuẩn bị một vài thứ cho những ước mong rồ dại của mình hơn là nuông chiều tâm hồn nũng nịu.

Lúc buồn, nó trở nên rất đáng ngại. Cô và Cốm học chung có vẻ rất vui khi cậu nhóc rỡ thường thắc mắc những vấn đề đầy tính thử thách không hợp tuổi còn cô không chút nhường nó khi lý giải vấn đề gọn gàng và thỉnh thoảng xoáy lại đủ để cậu bé vò đầu.

Cô yên ổn trong ngực anh, nghe anh, cảm giác không thật. Cô và Cốm đổi thay giờ học, khi anh về đến nhà chỉ còn Cốm đang cắm cúi với đống bài quá khổng lồ so với tuổi của nó. Cô yên trong ngực anh, nghe anh, cảm giác không thật. Bên cạnh chiếc xe chuyển đồ lủng củng, cô vỗ đầu chú chó ngồi cạnh rồi nheo mắt thì thầm với ai đó trên cao kia.

- Tại sao phải đổi giờ dạy? – anh hỏi cô khi Cốm còn đang chuyên chú với cái menu. Buổi tối cô thường về nhà sớm nếu không Su sẽ bị đói và buồn.

Anh quay mặt ra phía đường đợi cô, lờ đi thằng nhóc đang cười thuộc làu. Cô giữa đống đồ đoàn, hò la gì đó và cười vang khi anh đứng ở bên này nhìn sang. Cô không biết anh muốn gì khi những quan tâm nhiều hơn đến mức không bình thường. Đến khi không chịu được, quay lại định cú vào đầu nó thì thằng bé đã chạy lên phía trước:- Chị!Cô đang dắt Su, vẻ ngạc nhiên nhìn hai cậu cháu.

Vì cô mới nuôi Su nên bị “trục xuất” khỏi chỗ cũ, may mắn tìm được nơi này. Nhưng bạn gái anh ra mở cửa và nói với em là không được. Tâm trạng cô đang rất không tốt, không muốn và chẳng thể đoán biết điều gì khi anh vừa cho cô thấy mọi thứ chỉ là cô tô vẽ. Bước chân chậm trên phố, cô nhận ra mình trường đoản cú nếp thơ thẩn đã thật lâu.

Chắc Nhật sắp về thôi. Chỉ là tình cảm như mầm dây leo hoang dã, đâm rễ, bám chặt và tươi tốt từ lúc nào, muốn giãy khỏi nó cũng không cách nào.

Một cô gái, trong chiếc áo pull xám của anh. Cuộc sống của cô quay quanh trường, tiệm sách cũ và nhà. Cô ấy đến chỗ bếp, mang theo ly nước và chiếc bánh ngọt trở, bước chân nhẹ như đây là nơi cô ấy thuộc về. Suy cho cùng thì thiện cảm cũng không cho cô và Su no bụng

Một lần thôi

Cậu nhỏ chạy ra từ trong phòng ngủ. Hay bước sang gõ cửa nhà cô, nhìn vào đôi mắt sáng ấy. Hai khu chung cư nằm quay lưng, cách một khoảng đất trống, đủ gần, đủ xa. Cháu sẽ có ba đĩa game mới nhất nếu chị đồng ý. - Nhưng … anh đã có bạn gái. - Cô giáo tới hả cậu? – khi phát hiện cô đã ở trước mặt, nó gãi đầu rồi vòng tay ấp úng – em chào cô ạ.

Cô ấy sáng ý và can đảm. Căn phòng cô thuê khá tốt, rộng rãi và rẻ. Thực tiễn luôn chính xác hơn cảm giác và không cần tự huyền hoặc, cô nhắc nhở chính mình rồi nói chào anh và ngắt máy, cắm earphone và bước đi.

Lần đầu hôm cô chuyển tới khu nhà đối diện. Cốm ồn ào là cậu thiên bẩm. Anh vuốt mũi cười:- À, hai cậu cháu đang tính xem đi đâu chơi. - Tự nhiên anh và em.

Cô dụi đầu vào ngực anh, bàn tay đưa lên nắm nhẹ áo anh. Điều gì đó trong cô run rẩy nhưng anh đã có bạn gái, cô sợ sẽ chỉ là tự mình đa tình lần nữa khi mà tình cảm trong cô cứ lớn dần, lớn dần. Vẻ mặt của ông chủ là điều cô e ngại nhưng có những điều quyến rũ hơn. Nếu không có Cốm, nó sẽ không là gì cả.

Khi cô còn đang chần chờ, anh đã cầm tay cô kéo đi, vẻ thiên nhiên khôn cùng. Nhưng anh không thích cô ấy. Cốm vào trong kia chơi cùng bác mẹ nó, anh nói đơn giản. Hai chị em học ở phòng khách, qua khe cửa có thể thấy Cốm nhăn nhó than thở khi cô cười gõ nhẹ lên đầu nó.

Anh không nghĩ là cô, người láng giềng anh chưa từng trò chuyện. Cốm cầm tay áo cô kéo kéo, vẻ mặt làm nũng. Anh sẽ nói gì? Mối quan hệ của này chừng như chỉ là công việc thuần tuý. Anh còn muốn nói nhưng Cốm đã quay lại rầm rĩ.

Bấm chuông, thiên nhiên cô thấy mình đường đột. Mỗi khi thằng bé vờ vĩnh mặt này, ít ai có thể nói không. Cô hốt hoảng ngẩng mặt, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô chuyên chú.

Cô tìm anh chỉ vì điều đó ư? tại sao anh cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đó.

Mọi chuyện tương đối trôi chảy để hòa hợp với Cốm, cậu nhỏ hoạt bát và chút ít rỡ ràng. Hà là em gái của bạn thân anh, thích anh. Chỉ không nghĩ đợi cô dưới nhà chỉ có anh.

Một vài lần anh thấy cô trên đường, dáng vẻ vội vã trong chiếc chemise rộng. Tức là chỉ có anh và cô đi chơi đêm Giáng sinh? Điều này có vẻ không ổn.

Anh quay vào nhà mà không nhận ra mình đang mỉm cười. Nếu cô không tự cho mình là đúng và gieo vào trái tim yếu mềm những hạt mầm tình cảm. Nhưng nếu hơi ấm này là không thật thì điều gì sẽ là thật (Ảnh minh họa) Một tuần rồi anh không gặp cô.

- Cô ấy mang áo của anh, ở trong nhà anh. May mà mình không là học sinh của cô, chẳng ai muốn bị một cô gái thử thách IQ như vậy, anh nghĩ. Mất 20 phút để sang đón Cốm, dùng đĩa game mới ra để cưỡng chế nó ra khỏi nhà mặc nó thắc mắc và phản đối.

Nhìn đèn nhà anh sáng tới muộn, mong ước về một ngày sở hữu căn hộ ở sát cạnh nhà anh, mở cửa có thể chung đường xuống lầu cùng anh, trên đường về có thể ngẫu nhiên chào anh và đôi lúc có thể thấy nhau qua hai ban công sát cạnh, trò chuyện một đôi câu. Nếu chị từ chối, cháu biết rồi đấy. Cô đang tránh anh, anh nghĩ vậy khi nhìn sang bên kia.

- Em cùng đi với hai cậu cháu đi. Là anh, hình ảnh choán tâm khảm cô cả ngày và kết thúc bằng nỗi buồn như nước. Không kịp cho cô hối hận khi cửa mở. Anh nhìn chiếc điện thoại báo ngắt kết nối.

Giai điệu đâu đó vang lên quen thuộc, cuộc gọi từ số lạ. Thấy Hà bước ra từ nhà tắm sau khi thay đồ, anh thấy nhức đầu. Tuyệt. Cô ngước lên nhìn anh sửng sốt như chơi ngờ là anh sẽ hỏi, rồi cúi đầu, anh không thấy được ánh mắt cô.

Cô không muốn anh thấy mình. Nhưng bữa nay không nên bỏ rơi chính mình cùng nỗi buồn. Té ra cũng có lúc cô không quen được với đơn chiếc. Cô ấy cười trong veo, nhen lên niềm vui trong người khác. Nhưng anh ra mở cửa như cười nhạo vào những ảo mộng ngớ ngẩn của cô. Từ hôm đó, anh lạ hơn. Về sớm, chơi cùng Su một lát rồi mới sang nhà anh. Quán kem vẫn đông như hiện tại không phải là tháng Mười một rét ngọt vậy.

Phòng cô vẫn 8h sáng đèn, nghĩa là cô chỉ đổi giờ dạy và giờ làm ở tiệm sách.

Mình nên đi về, cô nghĩ nhưng bước chân không nghe lời. Su bị ám ảnh bởi chuyện bị bỏ rơi. Đến dưới sân, cô thấy anh đi vào phía đối diện, vội. Những niềm vui nho nhỏ cứ thế như cơn mưa phùn thấm nhẹ trái tim hoang mang của anh, làm nảy nở những mầm chồi của thương xót, của ước mơ được gắn bó và không trơ trẽn. Tiếng anh thở dài:- Chỉ vậy thôi à?Không phải, nhưng…- Vâng. Anh nhận ra cô cũng đã đọc hầu hết chúng:- Em làm thêm ở tiệm sách cũ, đọc chúng nhưng không sở hữu được chúng – cô cười nhẹ, ánh mắt tiếc nuối nhìn lên giá sách.

- Cậu thích chị? – Thằng bé há hốc mồm nhìn anh. Bài hệ trọng:   Bởi tình yêu không phải là sờ soạng Len đỏ Để cho giấc mơ buồn qua đi.

– Cô cúi đầu ngắc ngứ. Hãy tiễn nó theo những tờ giấy bạc, cô chế giễu. Anh đứng yên bên cạnh, nghe nó mè nheo với cô, nghe cô tìm mọi lý do để từ chối rồi quay sang anh với vẻ mặt cầu cứu.

Trong chiếc áo len mỏng, cô có vẻ gầy hơn, khuôn mặt dưới đèn lốm đốm mồ hôi, hơi tái vì lạnh. - Em nghĩ như vậy tốt hơn. Cô giật thột, cố giật bàn tay lạnh cóng của mình ra khỏi tay anh rét mướt:- Nhật, em nghĩ như vậy không được. Cô không biết là anh mong cô gật đầu đến thế nào rồi. Điều gì đó đưa cô gần anh. Sáng muộn xuống sân, cô nhận ra đông đã bắt kịp phố khi cây bàng đã nhuộm tầng lá đỏ.

Vì sao không hỏi anh lại tự mình đoán. (Ảnh minh họa) Bỏ qua sự thất vọng vô cớ của bản thân, cô giới thiệu bản thân đơn giản.

Trên bàn có chiếc bánh ăn dở, chiếc tivi im ắng thường ngày đang chiếu bộ film cô không biết tên. Anh nhìn thằng bé, vẻ trịnh trọng:- Chúng ta sẽ rủ chị đi ăn kem. Anh còn chưa kịp nói, cô đã búng trán thằng bé:- Còn không lo làm bài của em đi. Cô có vẻ thích giá sách của anh. Tiếng thở nhẹ vang lên, anh chưa có ý định cúp máy. Cô là sinh viên năm cuối, sống một mình cùng chú chó tên Su.

Hôm nay Cốm có gia sư đến dạy kèm. - Sao lại về nhà cậu? – thằng bé kêu lên khi xe dừng dưới nhà cô. Cốm sáng ý, nhưng nó cũng chỉ là đứa trẻ, anh thở dài nghĩ. Cốm kì kèo cô đi chơi Giáng sinh cùng nó. Chừng như cô không nhớ là hôm trước cô và Cốm đã thống nhất là bữa nay nghỉ học. Cậu? Vậy là anh chưa làm bố? Cô thấy được tim mình nhẹ nhõm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét