Đó cũng là bữa cơm tiếp cho tôi sức mạnh và sự động viên để tôi tiếp kiến sống”
Theo quan niệm của người Trung Quốc thì bên phải bao giờ cũng cao hơn bên trái. Mao Trạch Đông hạ giọng nói: “Nghe nói cuộc sống của Phổ Nghi ngày nay không được tốt.Hỏi: “Mùi vị ra sao? Không tệ phải không?”. Vì thế. Mao Trạch Đông vừa cười. Bởi lẽ. Họ không chịu an phận thủ thường là một lương dân của ông nên nổi dậy phản. Người ta là Hoàng đế mà!”. Tiếp đó. Phiên phiến được”. Mao Trạch Đông mời Phổ Nghi và bốn vị đồng hương chụp ảnh kỷ niệm.
Năm 1962 là thời điểm Trung Quốc đang gặp rất nhiều khó khăn trong việc phát triển kinh tế. Chương Sỹ Chiêu cười. Câu nói của Chương khiến tất mọi người có mặt đều cười to. Tuy nhiên. Sau đó. Trên người mỗi người Hồ Nam luôn nồng nặc mùi ớt”. Cuộc cách mạng Tân Hợi nổ ra đã lật đổ cả ngai của ông phải vậy không?”. Tuy nhiên. Mao Trạch Đông ngoảnh sang Chương Sỹ Chiêu ngồi ở bên phải mình.
Nói rằng thịnh tình của Mao chủ toạ thì có thể nhận. Cho nên. Nói: “Lời của Chủ tịch thực có lý”. Nói tới đây. Cả bốn vị khách có mặt tại bữa tiệc đều là những quan chức lớn trong chính quyền. Nói rồi Mao Trạch Đông chỉ vào Cửu Ngao và Trình Tiềm nói: “Mùi ớt trên người họ là nặng nhất.
Ngày nay là cố vấn của quân ủy. Đứng ở bên ngoài. Lúc này. Cho nên quan tâm hỏi: “Ông vẫn chưa thành thân phải không?”. Chụp ảnh với vị Chủ tịch vĩ đại của chúng ta. Biết là Phổ Nghi không ăn được cay nhưng vẫn trêu đùa: “Xem ra người phương Bắc như ông trên người cũng có vị ớt!”.
Vì vậy. Bữa cơm chấm dứt. Vị Hoàng đế rút cục hết sức cảm động. Vậy lại còn có cấp trên cao nhất nào nữa đây? Trong khi mọi người vẫn còn đang đoán ngược đoán xuôi thì một người đàn ông cao. Liêu Ninh. Nói: “Đây gọi là nguyên thủ khai quốc và Hoàng đế rốt cục”.
Nhìn bốn người đồng hương một lượt rồi mỉm cười nói một cách đầy bí mật: “Người khách này hoàn toàn không hề thông thường. Nói xong. Có lẽ quá ít để chi trả cho cuộc sống ngày nay”. Mao Trạch Đông mới hướng về phía Chương Sỹ Chiêu và ba người còn lại. Những người cùng quê Hồ Nam với Mao Trạch Đông và đều là những chức sắc trong chính quyền nước Trung Quốc mới.
Tức khắc cầm bút viết thư cảm ơn Mao Trạch Đông. Người đàn ông đứng trước mặt mình từng là một Hoàng đế có cả thiên hạ trong tay. Khi chụp ảnh. Khoảng 50 tuổi. Cửu Ngao và Vương Hiếu Phạm. Khi Mao Trạch Đông giới thiệu tới người nào.
Phổ Nghi bị ớt làm cho cay xé lưỡi. Trình Tiềm. Song trên bàn tiệc hôm đó chỉ có mấy đĩa ớt và mướp đắng xào. Nói: “Nên tìm một người thật hạp. Chúng ta đều từng là thần dân của họ”. Mỗi tháng chỉ có hơn 180 đồng tiền lương. Mao Trạch Đông bước về phía trước bắt tay. Nói bằng chất giọng rất nặng khẩu âm của vùng Thiệu Sơn quê mình: “Các anh không nhận ra à? Ông ấy chính là Tuyên Thống Hoàng đế đấy! Chúng ta đều từng là thần dân của ông ấy.
Mao Trạch Đông nói: “Tôi biết ông ấy từng du học ở Đức. Miệng tươi cười đi theo các viên chức tiến vào bên trong. Khi Phổ Nghi nhận được tiền.
Đúng vào Tết Nguyên Đán hai năm sau đó. Vua Phổ Nghi Tại buổi chuyện trò này. Bởi lẽ đây là chuyện của cả phần đời còn lại. Cho nên những người cấp cao hơn hay thượng khách thường được xếp đặt đứng bên phải. Nói tới đây. Chương Sỹ Chiêu ngoảnh mặt nhìn quanh.
Mao Trạch Đông đề nghị thợ ảnh chụp thêm cho mình và Phổ Nghi một bức khác. Mời các vị tới đây là muốn cùng các vị tiếp một vị khách”. Trí thức ngoài đảng. Tiền nhuận bút cũng được rất nhiều. Cuộc sống của ông ấy khó khăn cũng không được”. Nói: “Hai người chúng ta nên chụp một kiểu ảnh kỷ niệm”.
Họ đều là những người bạn cũ của tôi. Trong đó có Chương Sỹ Chiêu. Đúng ngày mồng một Tết Nguyên Đán năm 1962. Liền nói: “Thượng khách thì phải đứng bên phải mới đúng chứ”. Không tính là khách.
Mao Trạch Đông tiếp lời nói: “Có thể tái hôn một lần nữa mà! Tuy nhiên. Đồng thời kéo vị khách tới ngồi bên chiếc ghế cạnh mình. Mặt đỏ bừng tới mức toát cả mồ hôi. Cúi người hành lễ
Chẳng thể để ông ấy sống khổ sống sở được. Một bát cơm. Trong cuộc gặp mặt đầu năm do Mao Trạch Đông chủ trì có mặt cả những lãnh đạo trong đảng Cộng sản Trung Quốc lẫn những nhân sĩ. Vừa nói. Nhìn hành động của Phổ Nghi lúc bấy giờ. Song tiền thì chẳng thể nhận bởi lẽ cuốn sách “Nửa phần đời trước của tôi” vừa được xuất bản.
Cuộc sống cũng gặp rất nhiều khó khăn”. Đây là một ngày hạnh phúc và vinh dự nhất trong thế cuộc mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Mao Trạch Đông cố ý kéo Phổ Nghi sang đứng ở phía bên phải của mình rồi ghé vào tai Phổ Nghi. Tuy nhiên. Không thể sơ lược. Một bữa cơm như vậy có thể coi là đã rất sang rồi. Tôi có thể tiết lậu một tẹo. Sau khi cuộc họp mặt kết thúc.
Mao Trạch Đông đã mời thêm Chương Sỹ Chiêu. “Vẫn chưa!” - Phổ Nghi đáp. Có lẽ không ai nghĩ rằng. Các anh đều biết cả. Không lẽ ông ấy không phải là cấp trên cao nhất của các anh?”. Mao Trạch Đông đã đem khoản tiền nhuận bút của mình chia làm hai khoản.
Cảm thấy có điều gì đó khó hiểu. Cười to rồi cùng ba người còn lại chào Phổ Nghi. Rất mực lịch sự. Mao Trạch Đông nói liên tục khiến bốn vị khách ngồi xung quanh chỉ biết ôm bụng cười lăn còn Phổ Nghi thì vừa cười vừa gật gù đáp lễ.
Thậm chí có phần kính cẩn. Để chuẩn bị cho bữa tiệc. Vị Hoàng đế cuối cùng của Trung Quốc viết rằng: “Chúng tôi đã được ngồi ăn cơm. Mao Trạch Đông đã nói trước mặt những người dự rằng: “Đối với Chiêu Thống. Người khách đó là ai vậy?”.
Ông ấy và Quang Tự Hoàng đế đều là những cấp trên cao nhất của chúng ta. Mao Trạch Đông nghe nói Phổ Nghi đã ly hôn với vợ ở Phủ Thuận. Phải có một gia đình thực sự”. Phổ Nghi nghe Mao Trạch Đông nói thì gật đầu liên tục. Mao Trạch Đông thấy vẻ mặt của Phổ Nghi. Từng làm chức Lục quân đại thần và Quân cơ đại thần của Thanh triều. Mao Trạch Đông và vua Phổ Nghi Mao Trạch Đông lúc đó đã nói với Phổ Nghi: “Ông không cần phải khách khí.
Các anh phải nạm kết đoàn với ông ấy. Nhưng đợi người đó tới. Bánh màn thầu và một chai rượu vang. Mao Trạch Đông hút một hơi thuốc. Tiếp đó. Mao Trạch Đông mới giới thiệu với Phổ Nghi bốn người đồng hương cũng là đồng chí của mình. Tám giờ sáng. Tải Đào khi nhận được tiền thì cảm động rớt nước mắt. Gầy. Nhưng cả bốn người họ dù là đồng hương với vị nguyên thủ nhà nước họ Mao vẫn phải gọi ông là chủ toạ.
Mọi người sẽ biết thôi. Chương Sỹ Chiêu nói: “Chú của Chiêu Thống là Tải Đào. Cuộc sống hoàn toàn không gặp khó khăn gì. Mao Trạch Đông đợi Chương Sỹ Chiêu và ba người còn lại tới. Mao Trạch Đông mở tiệc riêng mời Hoàng đế Phổ Nghi - Hoàng đế chung cuộc của Trung Quốc.
Mao Trạch Đông vừa ăn vừa nói với Phổ Nghi: “Người Hồ Nam chúng tôi thích ăn nhất là ớt. Chương Sỹ Chiêu khuyên một hồi thì Phổ Nghi đành phải nhận tiền. Không tồi!”. Thái độ của Phổ Nghi lúc bấy giờ cực kỳ khiêm nhường. Vì giữ lễ nên vẫn luôn miệng nói: “Không tồi.
Vội vàng hỏi: “chủ toạ. Phổ Nghi đều đứng dậy. Chương Sỹ Chiêu nghe tới đây mới hiểu ra hàm ý của Mao Trạch Đông. Thì mặc dầu tiếng gọi là tiệc riêng. Tới nhà chơi luôn. Ngồi vào đoạn rồi nói: “Hôm nay. Sau khi bức ảnh kỷ niệm chụp sáu người đã xong.
Nói: “Tôi muốn nhờ anh chuyển giúp cho ông ấy một khoản tiền nhỏ từ tiền nhuận bút của tôi để giúp ông ấy cải thiện cuộc sống.
Cái này gọi là không có ớt thì không ăn cơm. Bữa tiệc được xếp đặt tại Di Niên đường - nơi ở của Mao Trạch Đông. Về bữa cơm Tết này. Mao Trạch Đông nhìn Phổ Nghi một cách rất thân thiết. Người đó là cấp trên cao nhất của các anh!”.
Mao Trạch Đông thấy Phổ Nghi đứng ở bên trái. Sau này đã được Phổ Nghi ghi lại trong cuốn hồi ký của mình. Theo ký ức của những người có mặt hôm đó. Mọi người đều rất vui. Chỉ có mình ông mới tính là khách thôi”. Thêm một đĩa chao. Rồi nhờ Chương Sỹ Chiêu mang tới cho Phổ Nghi và người chú của Phổ Nghi là Tải Đào. Mao Trạch Đông vừa gắp một đũa ớt xanh xào khổ qua cho vào chiếc đĩa nhỏ đặt trước mặt Phổ Nghi.
Chuyện hôn nhân của ông phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Vừa nhìn Phổ Nghi ăn ớt xanh. Lúc này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét